Trang

Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

Nghành Y - Như tôi đã thấy.

Tôi học y khoa được 5 năm rồi, trong thời gian qua tôi đã đi qua tất cả các khoa trong lãnh vực này, học tất cả các môn liên quan (và có những môn chẳng liên quan tí nào). Còn 1 năm nữa là tốt nghiệp (năm cuối hứa hẹn đẫm máu), từ trước đến giờ mỗi khi nghe bạn bè đi du học hay làm được chuyện gì hay hay là tôi lại nổi máu ghen tị và luôn tự hỏi nếu ngày trước tôi không học Y mà chuyển sang học bách khoa thì bây giờ tôi sẽ ra sao nhỉ, đã có bao nhiêu cuộc phiêu lưu mà tôi đã bỏ lỡ (biết đâu đấy, bên kia dãy núi chẳng phải là một mỏ vàng mà chỉ là món bắp rang bơ thôi (trích từ phim Click (2006))). Tôi không viết nhiều về Y khoa bởi vì thực ra tôi chưa có một trăn trở nào về ngành Y cả. Đã đến lúc để tôi cảm ơn tất cả những điều đã trải qua và tận hưởng những gì mình đang có.

 
Những Y sĩ - Bác sĩ tương lai

Tôi xin cảm ơn:


Xin cảm ơn những ngày đầu bỡ ngỡ, cảm ơn những người bạn đã làm quen với tôi, cảm ơn ghế đá sân trường, hành lang khoa sinh lí đã làm nơi tôi trải chiếu ngủ trưa (lúc đó tôi còn ở nhà trọ), cảm ơn thư viện bật máy điều hòa lạnh ngắt không cho đem sách vào, nhưng sách thư viện thì rất tuyệt

Cảm ơn những người đã bị tôi cưa ổ khóa hộp school-box mà không cưa lại

Cảm ơn ông cụ đã hiến xác cho tôi mổ trong giờ giải phẫu (tôi được mổ chi trên)

Cảm ơn những đêm trực trường nhậu nhẹt say xỉn đầy kỉ niệm, đã có vài mối tình trong tổ tôi xuất phát từ những buổi trực trường này.

Cảm ơn thầy Sơn đã dụ dỗ, hứa hẹn làm cho tôi theo đuổi môn tiếng Pháp (đến cuối năm thứ 3 thì tôi từ bỏ).

Cảm ơn những giảng viên giảng dở ẹt, dở tệ nạn, dở đến nỗi tôi nghĩ những người này cần phải đi học lại môn tiếng Việt và môn nói trước công chúng (đó là một trong những lí do tôi bắt đầu viết blog này).

Cảm ơn những giờ đi học trong đại giảng đường nóng không thể tả, buồn ngủ không thể tả và cô đơn không thể tả.

Cảm ơn những thầy cô bên khoa khoa học cơ bản và những khoa y học cơ sở đầy nhiệt huyết, kiến thức uyên thâm và kĩ năng vẽ hình siêu đẳng, đã làm tôi thay đổi quan niệm về nghề đi dạy.

Cảm ơn những bộ môn soạn giáo trình bát nháo, bỏ bê sinh viên, cảm ơn cách tổ chức thi còn nhiều bất cập và cảm ơn cách phân công không công bằng.

Cảm ơn thầy Xuân bên phòng đào tạo đã tâm sự với tôi những bất cập trong giáo dục đại học.

Cảm ơn khoảng thời gian mà buổi sáng nào tôi cũng buồn ngủ, bất kể là đang ở bệnh viện hay trên giảng đường.

Cảm ơn những ngày cúp giờ lâm sàng đi chơi Empire (tôi chơi trò này nhiều nhưng chưa thể gọi là cao thủ được)

Cảm ơn tất cả bệnh nhân đã có lòng cho tôi khám bệnh (dù biết rằng tôi chẳng giúp ích được nhiều), cảm ơn tất cả những cô gái đã cho tôi khám bụng.

Cảm ơn những ánh mắt kì thị, xua đuổi của bệnh nhân cũng như người nhà bệnh nhân. Cảm ơn tất cả những bệnh nhân cũng như điều dưỡng đã lợi dụng tôi như một tay sai việc vặt.

Cảm ơn tất cả những thai phụ mà tôi đã khám và đỡ đẻ.

Cảm ơn anh Trung đã đuổi cổ tôi ra khỏi phòng mổ vì tôi rửa tay không sạch và không biết mặc đồ mổ (bệnh viện mới thay mẫu đồ mổ, tôi chưa quen) nhưng sau đó lại gọi tôi vào, vừa mổ vừa chỉ dẫn cho tôi những thủ thuật đi vào ổ bụng cũng như tất cả những vị trí giải phẫu cần biết của một cuộc mổ sanh.

Cảm ơn tất cả những em bé đã cho tôi khám bệnh, cảm ơn em bé vừa kéo áo cho tôi khám vừa nói với đôi mắt tròn to “vì sao chú lại giả làm bác sĩ”, cảm ơn tất cả những bà mẹ có con đã cho phép tôi khám. Cảm ơn ánh mắt biết ơn của bà mẹ mà hôm trước tôi đã đấu tranh thuyết phục bác sĩ bệnh viện cho bé đi thụt tháo.

Cảm ơn những buổi tối đi trực, những phiếu ăn ca 3 của Chợ Rẫy. 

Cảm ơn tủ lạnh sữa uống miễn phí trong khoa phẫu thuật Chợ Rẫy, tủ lạnh chứa sọ người. Cảm ơn những bệnh nhân mà tôi đã tham gia mổ (dù không biết sự hiện diện của tôi), cảm ơn những cuộc mổ kéo dài 6 tiếng rã rời, cảm ơn những đêm thức trắng trong phòng mổ và khoa cấp cứu. Cảm ơn cái cảm giác sáng suốt yên bình, cái cảm giác như đấng tối cao đang hiện diện cùng ta trong những đêm như thế.

Cảm ơn tất cả những người đã gây thương tích cho mình (dù có chủ ý hay không có chủ ý) mà tôi đã tham gia xử lí. Cảm ơn ánh mắt hình viên đạn của cậu bé tuổi teen sau khi bị tôi khâu kín mít mười mấy mũi mà không có thuốc tế (nếu sau này tôi có nhỡ làm chết bệnh nhân cũng không cắn rứt bằng cảm giác này)

Cảm ơn những góc khuôn viên bệnh viện đẹp không thể tả, cảm ơn phòng mổ Chợ Rẫy làm tôi liên tưởng đến một công ty công nghệ cao. Cảm ơn thư viện và máy tính nối mạng của Chợ Rẫy.

Cảm ơn những người bạn ngoại quốc đã thực tập cùng tôi, mở rộng tầm nhìn của tôi thêm một chút về thế giới y khoa bên ngoài.

Cảm ơn thầy Thông bên khoa pháp y đã gợi ý cho tôi một con đường, một hướng đi hay là một tầm nhìn mới.

Cảm ơn những ngày nằm lười ở kí túc xá, cúp giờ giảng. Cảm ơn những buổi tối chỉ có mình tôi trong phòng. Cảm ơn những cuối tuần cô đơn vô hạn.

Cảm ơn những buổi chiều lũ bạn xôn xao khi có thông báo dán điểm ở trường, còn tôi thì đứng ngồi không yên, không dám đi coi điểm.

Cảm ơn những cặp học bài chung, ăn ngủ chung (thường là bồ bịch nhau hoặc không) đã làm tôi thay đổi quan niệm về team work (nhưng đến giờ tôi vẫn học một mình).

Và cuối cùng, tôi xin cảm ơn cái danh tiếng ngành y đã giúp cho cái sự tán gái của tôi trôi chảy đến không ngờ (tôi chỉ cần nói “anh học bên y khoa” thôi là đã có 5 điểm rồi ^^)

Ghế đá sân trường.

5 năm rồi
Đã quá nhiều năm trôi qua kể từ khi tôi đi khỏi nhà

Ôi, những ngày tháng này đang làm cho ta say.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét